“Để báo đáp lão phu, tù trưởng bộ lạc cùng pháp sư lại khai khẩn ruộng đất trong rừng núi, nuôi trồng những giống bắp kia.”
Từ Thanh há miệng không nói nên lời. Hắn vốn tưởng việc lấy giống chỉ cần đi đi về về là thuận lợi thành công, nhưng không ngờ Qua Gia vì để nuôi trồng hạt giống ưu việt, lại kiên quyết hóa thân thành lão nông ở xứ người, trồng trọt mười mấy năm, mới nuôi trồng ra được những giống lương thực thích hợp trồng ở các vùng đất khác nhau, lại có đặc tính riêng biệt.
“Thứ vàng óng ánh, tựa hạt đậu vàng này chính là tác phẩm đắc ý nhất của pháp sư bộ lạc và lão phu, không chỉ kháng bệnh gỉ sắt, kháng bệnh thối thân, mà còn dễ trồng trọt, cho dù ở đất cằn cỗi, cũng có thể đạt năng suất bảy trăm cân một mẫu.”
“Giống bắp màu trắng, vỏ mỏng này chính là bắp ngọt, hương vị cực kỳ ngon; lại còn có bắp nếp, hương vị tương tự gạo nếp...”




